Lý Đại Thuận gãi đầu cười hắc hắc: “Em biết mà nhưng mỗi tội cái đầu em nó không chịu học, em cũng bó tay!”
Lại nói tới Triệu Đại Phi, sau khi bái Văn Trạch Tài làm thầy, cậu ấy thay đổi rất nhiều, không còn giao du với đám du thủ du thực nữa mà ngược lại cực kỳ nghiêm túc học tập. Ban ngày thì cắp sách vở tới nhà sư phụ tầm sư học đạo, tối về lại chong đèn nhờ vợ kèm cặp thêm. Bởi thế cho nên chưa đến nửa tháng Triệu Đại Phi đã hoàn thành xong chương trình học lớp 3.
Có đứa học trò như vậy, Văn Trạch Tài cảm thấy hài lòng vô cùng. Hôm nay sau giờ học buổi chiều, đợi Triệu Đại Phi về rồi, Văn Trạch Tài liền chạy xuống bếp, tự hào khoe thành tích với vợ: “Bà xã, em thấy học trò của anh tiến bộ ghê chưa? Coi bộ anh làm thầy người ta cũng được đấy chứ hả?”
Trời, cái bộ dạng đắc ý của anh ấy nom dễ ghét chưa, Điền Tú Phương nín cười, nhún nhún vai làm bộ không tin: “Em cảm thấy công lao lớn nhất phải thuộc về Vân Hồng mới đúng.”
Hả? Đang vui thì đứt dây đàn, Văn Trạch Tài đần thối mặt. Nhưng ngẫm nghĩ lại thì điều vợ nói cũng đúng, anh gật gù tán đồng: “Công nhận sức mạnh của tình yêu ghê gớm thật!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây