“Dì về nhà dì rồi, nếu Hiểu Hiểu ngoan ngoãn sau này có dịp mẹ sẽ dẫn con đi thăm dì.” Điền Tú Phương vừa trả lời con vừa mải mê gom quần áo dơ đi giặt.
Thấy vậy Văn Trạch Tài liền đứng dậy tò tò đi theo sau định bụng phụ giúp vợ việc này việc kia cho đỡ chán chứ ngồi không cả ngày buồn chân buồn tay lắm rồi.
Tuy nhiên Điền Tú Phương lại cảm thấy bất đắc dĩ vô cùng, cô đẩy đẩy chồng vào phòng khách: “Quần áo cứ để em giặt là được rồi, anh đi đọc sách của anh đi.”
Văn Trạch Tài cười khổ: “Thi xong rồi mà vợ, giờ còn học hành cái gì nữa.”
Ồ, ra vậy, Điền Tú Phương bất giác đỏ bừng mặt xấu hổ. Cô cắn cắn môi do dự vài giây rồi lặng lẽ phân chia một nửa đống đồ cho chồng. Vì hai vợ chồng cùng hợp sức thế nên chẳng mấy chốc quần áo đã được giặt sạch sẽ. Nhìn cả dây đồ phấp phới bay trong gió, đáy mắt Điền Tú Phương ngập tràn niềm hạnh phúc vô bờ. Công nhận hai người làm vừa nhanh lại vừa vui hơn một người rất nhiều.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây