Lâu lắm mới lại nghe thấy thanh âm quen thuộc này, thím Tô mềm nhũn cả tim gan, thím lập tức quăng luôn tay nải xuống đất, dang rộng vòng tay ôm chầm lấy con gái như ngày thơ bé rồi hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc nức nở như để xả hết bao lo âu, sợ hãi, bao khó khăn trắc trở những ngày qua.
Nhìn cảnh này, không ai có thể cầm lòng cho đặng. Điển hình là bà Điền và Điền Tú Phương, hai mẹ con tiến lên an ủi người ta nhưng hốc mắt cũng đỏ hoe vì xúc động.
Trong khi đó, Văn Trạch Tài lặng lẽ đi xuống bếp lấy thêm một cái chén và một đôi đũa nữa, rồi kiên nhẫn đợi vài phút cho mấy người phụ nữ ổn định tâm trạng anh mới nhẹ giọng mời: “Thím Tô, giờ mời thím vào bàn ăn cơm trước đã. Cơm nước xong rồi chúng ta chậm rãi nói chuyện tiếp.”
Bà Điền liên tục gật đầu hưởng ứng: “Đúng đúng đúng, mau vào bàn ngồi đi, đừng đứng mãi ở sân thế này.”
Tuy nhiên khi nhìn thấy trên bàn đầy ắp toàn thịt là thịt lại còn có cả mấy ơ cơm trắng phau, thím Tô cảm thấy ngượng ngùng vô cùng. Mặc dù đã đói đến độ da bụng dính vào da lưng nhưng thím vẫn kiên quyết lắc đầu: “Em…em ăn rồi, mấy ngày qua làm phiền anh chị và các cháu đã chăm sóc Lan Lan giúp em. Giờ em xin phép được đón cháu về.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây