Đang thao thao bất tuyệt, bà Điền bỗng im bặt, ái ngại đánh mắt nhìn sang chỗ cậu con rể.
Haiz, nôn nóng quá đâm nghĩ sao nói vậy chẳng kịp để ý gì cả, đáng lẽ không nên nhắc chuyện này trước mặt nó mới phải.
Tuy nhiên không giống như bà Điền lo lắng, Văn Trạch Tài chả cảm thấy buồn phiền gì, thậm chí còn an ủi ngược lại mẹ vợ: “Mẹ đừng lo, giấy báo có chuyển tới thì cũng không gửi về nhà mình đâu tại hồi đó con đăng ký địa chỉ trên hiệu sách. Nếu có chắc chắn anh Vương quản lý sẽ mang xuống đây giúp con.”
“Hả? Cái gì? Tận trên hiệu sách á?” Bà Điền hốt hoảng hỏi lấy hỏi để: “Liệu có sợ bị kẻ gian lợi dụng lấy mất không? Giống như lần trước có đứa mạo danh con gửi thư ấy. Ài, đội sản xuất kế bên cũng có một cậu thanh niên trí thức họ Văn. Con phải hết sức chú ý đấy nha, không cẩn thận nhầm một cái là chết dở, mất công toi đèn sách bao lâu nay.”
“Không có chuyện đấy đâu, mẹ cứ yên trí. Mẹ ngồi đây nói chuyện với nhà con đi, để con đi hạ một miếng thịt xuống, tối nay cả nhà mình liên hoan.” Bởi vì mới đút túi được một khoản tương đối nặng tay cho nên tâm tình vui vẻ, tự nhiên muốn ăn tí thịt cho lên đạm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây