Phát hiện sự việc sắp nằm ngoài tầm kiểm soát, Chu Quý hét lên giận dữ: “Ném xuống…tay nải…ném…”
Những cơn đau thấu xương liên tục ập đến khiến hắn không thể nói được một câu hoàn chỉnh chỉ có thể lắp bắp vài từ không đầu không cuối. Chu Quý nắm chặt tay, chửi rửa ba đời tổ tông thằng chó nào đang hạ thuật mình!
Mặc dù rất sợ Chu Quý nhưng Hồng Đại Anh sợ mất con hơn, bà ta ra sức lắc đầu: “Không…không, đây là Kiến Quân con tôi….”
Chu Quý tức bầm gan tím ruột nhưng vẫn cố thều thào giải thích: “Thuật đã bị người ta phá giải rồi, cái hũ bà đang ôm chỉ là một nắm xương cốt vô dụng mà thôi, mau ném xuống cho tôi…MAU…LÊN!”
Cái gì? Tại sao lại như vậy? Hồng Đại Anh càng ôm chặt hũ cốt, vừa bước giật lùi vừa điên cuồng gào lên: “Không đúng, đừng có mà gạt tao, Kiến Quân của tao thông minh, lanh lợi như thế, làm sao lại là đứa vô dụng được. Tao không tin, tao không tin…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây