Đi cũng không được, ở cũng không xong, vậy phải làm sao đây? Chú Hồng nhắm chặt mắt, đau khổ ôm đầu: “Bao nhiêu năm nay, tôi đâu có gây thù chuốc oán, đâu có lỗi lầm gì với chị ta mà chị ta lại nỡ đối xử với tôi như vậy?”
Văn Trạch Tài khe khẽ thở dài: “Vấn đề không nằm ở thù oán hay ghét bỏ mà cái chính là khó khăn lắm mới ôm được cọng rơm cứu mạng nên chị tư chú mới nhất quyết không chịu buông tay. Âu cũng là do chấp niệm (1) của con người quá nặng mà thôi!!”
[(1) Chấp niệm: Chính là ý niệm cố chấp tồn tại trong lòng người, là sự day dứt khi đánh mất điều gì đó, hay là những mong muốn mà không thể thực hiện được… nó tạo ra cho con người một vết tích để mỗi khi nghĩ đến lại đau đáu một nỗi niềm chưa được giải tỏa.]
Thím Hồng hấp tấp kéo chồng ngồi lại vị trí cũ: “Ông ngồi xuống nghe đại sư nói kỹ càng đã.”
Sau khi bình tĩnh yên vị, chú Hồng liền trỏ vào đống xương cốt nằm chình ình giữa sân: “Thế…thế sao còn phải chôn những cái này ở nhà chúng tôi làm gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây