Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 220:

Chương Trước Chương Tiếp

Ngừng một nhịp, Văn Trạch Tài nói tiếp: “Nghe bảo nhà mẹ đẻ của bà ở trên thị trấn, biết đâu năm đó cũng từng ăn đồ cứu trợ của Trần gia cũng nên, chứ không làm gì sống nổi tới ngày hôm nay mà đứng đây chửi mắng con cháu Trần gia!”

Từng lời Văn Trạch Tài nói ra như cái tát sắc lạnh tát thẳng vào mặt bà Triệu khiến bà ta không thể phản bác được chữ nào. Bởi đích thực cả gia đình bà ta đã phải nương nhờ vào lương thực cứu tế mới có thể cầm cự qua nạn đói. Đã há mồm ra ăn đồ của người ta, giờ làm sao dám trắng mắt kêu không có. Nói dối trời phạt chết!

Tự nhiên nhắc tới người thân đã khuất, đặc biệt là nỗi oan ức bao năm của gia tộc, Trần Vân Hồng kìm lòng không đặng, hai hàng nước mắt như những hạt châu đứt gãy cứ thế tuôn rơi lã chã. Triệu Đại Phi vòng tay ôm lấy bờ vai nhỏ gầy đang run lên bần bật. Cậu quay sang nhờ sư mẫu đưa vợ vào phòng trong nghỉ ngơi còn mình thì tiếp túc ở lại xử lý con mụ dở hơi này.

Riêng đối phó với hạng người thích cả vú lấp miệng em như này thì mình phải càng chợ búa, càng ngoa ngoắt mới mong chiếm được thế thượng phong: “Tôi nói cho bà biết nhá, nếu không có nhà cô ấy cứu giúp thì giờ cả nhà bà đã thành ma hết rồi, xương cốt cũng bị đám chó hoang đào lên, gặm đến không còn một mảnh vụn, ăn xong chúng còn tiêu hoá rồi ị thành đống phân thối hoắc nữa cơ!”

“Mày…mày….” Bà Triệu hít thở không thông, cứ mày mày cả nửa buổi cũng không nói rõ thành câu.


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️