“Bỏ đá xuống giếng?” Ông Điền phẫn nộ đứng phắt dậy, chỉ thẳng vào mặt Khâu Đại Thành: “Hừ, sao ông không quay lại tự vấn lương tâm mình xem trước đây là ai đã đang tâm chặt đứt tay, đánh què chân anh em chí cốt của mình? Còn một người vì không chịu khuất phục nên đã bị ông ra lệnh quẳng ra ngoài giữa trời đông giá rét, cuối cùng chết vì lạnh cóng, hẳn ông vẫn nhớ chứ, ông Khâu? Một kẻ đốn mạt và khốn nạn như ông, thiết nghĩ không đủ tư cách lên án ai đâu!”
Cứ mỗi lần Điền đội trưởng xướng lên một danh xưng quen thuộc nào đó là Khâu Đại Thành lại cảm thấy như có một sức mạnh vô hình dội thẳng vào lồng ngực mình khiến hắn quặn lên từng cơn đau đớn.
Văn Trạch Tài lập tức tiến tới, bóp chặt bả vai Khâu Đại Thành giữ cho hắn không ngã khuỵ. Sắc mặt anh khó coi vô cùng: “Tà khí đã xâm nhập thân thể, sợ rằng….”
Chưa đợi Văn Trạch Tài nói hết câu, Khâu Đại Thành đã hoảng hốt gạt tay anh ra, rồi lảo đảo chạy trối chết.
Yên lặng lắng nghe từ đầu đến giờ, lúc này Điền Tú Phương mới dám dè dặt lên tiếng: “Sẽ không xảy ra chuyện gì chứ anh?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây