“Ác mộng?” Văn Trạch Tài bày ra vẻ mặt nghiêm trọng, hơi khom người nâng Khâu Đại Thành dậy: “Nào, chúng ta vào trong nói chuyện rõ hơn.”
“Ờ, ờ” Khâu Đại Thành máy móc đứng dậy. Trên đường xuống đây, đầu óc ông quay cuồng với hằng trăm mối hoài nghi, ngờ vực. Thế nhưng nào ngờ, khi vừa xuống tới nơi, đối diện với thái độ hoàn toàn bình thản của Văn Trạch Tài, Khâu Đại Thành bắt đầu buông lỏng cảnh giác, lòng nghi ngờ bỗng nhiên tiêu tán gần hết, thậm chí còn tăng thêm vài phần tín nhiệm đối với Văn Trạch Tài.
Hả? Sao hôm nay phong cách của Khâu Đại Thành lại khác biệt thế này? Điền Tú Phương và Điền đội trưởng ngơ ngác quay sang nhìn nhau. Thôi kệ đi, sao cũng được, chỉ cần ông ta không gây uy hiếp gì là được. Nghĩ vậy, hai cha con lập tức nhấc gót, rảo bước đi theo.
Khi tất cả đã yên vị trong phòng khách, Văn Trạch Tài mới từ tốn lên tiếng: “Khâu đội trưởng, ông bắt đầu gặp ác mộng từ khi nào?”
“Năm ngày rồi!” Khâu Đại Thành kéo cái mũ xuống, để lộ ra hai hốc mắt trũng sâu, thâm quầng vì thiếu ngủ: “Cậu nhìn mắt tôi đây này. Đã năm đêm rồi, không đêm nào tôi được ngủ tròn giấc.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây