Đúng lúc này, mẹ Đông Tử oà lên khóc nức nở. Bởi vì chồng cô ấy mất sớm, mẹ goá con côi nương tựa vào nhau cho nên chỉ biết nuốt ấm ức vào trong, đến tận hôm nay mới có cơ hội giãi bày: “Tên súc sinh này một hai bắt tôi phải đưa cho hắn năm đồng, bằng không nhất quyết không cho Đông Tử nhà tôi đi học.”
Lâu lâu mới được dịp, Triệu Đại Phi không ngại đổ thêm dầu vào lửa, cậu chép miệng thở dài: “Haizz, cũng may cô ấy nhan sắc bình thường, chứ không chắc sớm đã bị Triệu Ái Quốc…”
Quả nhiên lời còn chưa dứt, đám đông đã lại ồ lên bàn tán xôn xao.
Thấy tình thế càng lúc càng bất lợi, Triệu Ái Quốc kịch liệt giãy giụa: “Không, không phải tôi viết, thực sự không phải tôi viết. Là ai, là ai đang tâm hãm hại tôi?”
Khâu đội trưởng tức giận quát: “Câm mồm, tôi còn chưa đọc xong ai cho cậu nói chen vào?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây