Lúc này, Triệu Đại Phi đang bận xây nhà riêng. Bình thường chỉ có cậu ấy và Vương Thủ Nghĩa làm chính, lâu lâu Lý Đại Thuận rảnh rỗi cũng sẽ chạy qua phụ giúp một chân một tay.
Đang lúi cúi khiêng khiêng vác vác, thoáng thấy bóng dáng Văn Trạch Tài, Triệu Đại Phi lập tức hớn hở chạy ra: “Ơ anh, sao tự dưng lại đến đây, anh không cần ôn tập à? Em thấy không khí ở ký túc xá thanh niên trí thức căng thẳng lắm, ai cũng tranh thủ từng giờ từng phút một, đến thời gian ngủ còn chẳng có thế mà coi bộ ông anh em nhàn nhã quá nhỉ?!”
Văn Trạch Tài kéo thằng em lại, nói nhỏ: “Đứng sát vào đây, anh cho xem bảo bối.”
Tức khắc, hai mắt Triệu Đại Phi sáng rỡ, vội vàng dán lại gần như thể sợ người khác nhìn thấy mất. Cách đó không xa, Vương Thủ Nghĩa thoáng liếc mắt một cái, hừ lạnh đầy ghét bỏ rồi lại tiếp tục công việc còn đang dang dở.
Thế nhưng mọi thứ không hề như Triệu Đại Phi tưởng tưởng, cậu cầm hai tờ giấy trên tay lật trái lật phải, ngó tới ngó lui rồi mơ hồ hỏi: “Cái này…là bảo bối gì vậy anh?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây