Nghe thế thì biết thế nhưng Điền đội trưởng vẫn không giấu được vẻ bán tín bán nghi. Tuy nhiên sau một hồi săm soi quan sát, nhận thấy Văn Trạch Tài không hề tỏ ra sợ hãi hay luống cuống chột dạ, ông Điền cũng lấy làm yên lòng. Ông đặt cái rổ xuống bàn: “Gà nhà các con chưa đẻ trứng nên cha mang sang cho một ít đây. Hiểu Hiểu đang tuổi ăn tuổi học, cần phải chú ý bồi dưỡng thêm cho con bé.”
Văn Trạch Tài cười cười nhận lấy non nửa rổ trứng gà, anh mang xuống bếp cất cẩn thận, sau đó đặt một bao đường trắng mới nguyên vào rổ, trả lại cho ông Điền.
Nhìn thấy gói đường hãn còn nguyên đai nguyên kiện nằm chình ình trong rổ, tất nhiên ông Điền không vui cho lắm: “Con làm gì vậy?”
Văn Trạch Tài mỉm cười giải thích: “Cái này con mới mua hôm qua, vì nghĩ mấy hôm nữa sẽ không lên trấn nên con đã mua sẵn nhiều lắm. Cha cầm về đưa cho mẹ giúp con.”
Vừa nói anh vừa nhét cái rổ vào tay ông Điền. Không đợi ông kịp cự tuyệt, Văn Trạch Tài đã nói sang chuyện khác: “À cha ơi, cha có biết làm cách nào để tra cứu thư tín không ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây