Điền Tú Phương đứng đực tại chỗ, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm vào đôi dép. Cảm xúc vỡ oà, những giọt nước mắt hạnh phúc thi nhau chảy xuống bỏng rát hai gò má. Ngay lúc này đây, trái tim cô đang chảy tràn một niềm hạnh phúc vô bờ bến. Niềm hạnh phúc mà cô đã ao ước từ lâu và khó khăn lắm mới có thể chạm tới.
Ngoài sân, Hiểu Hiểu lẽo đẽo đi theo cha không rời nửa bước, cái miệng nhỏ xíu liến thoắng nói không ngừng: “Cha ơi, cha à!”
Văn Trạch Tài úp bát vào rổ, lau khô tay rồi ngồi xuống, ôm con gái vào lòng nhẹ giọng hỏi: “Ơi, con muốn hỏi gì?”
Hiểu Hiểu chớp chớp hai hàng mi cong vút: “Sao hôm nay nhà mình ăn thịt mà không mời ông bà ngoại hả cha?”
Trong tiềm thức của bé con, mỗi lần nhà có đồ ăn ngon là thể nào cha mẹ cũng mời ông bà ngoại, hai bác và các anh. Nhưng hôm nay lại không thế nên bé mới thắc mắc hỏi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây