Thập Niên 70: Đoán Mệnh Sư

Chương 177:

Chương Trước Chương Tiếp

Đại nạn kể ra cũng có dăm bảy kiểu, thế nhưng gặp tiểu nhân quấy phá, thậm chí tù tội cũng không sợ bằng mất mạng. Vì trên đời này không có gì trân quý hơn mạng người, còn người là còn của, còn thở là con gỡ, chứ chết là hết, hết sạch, chẳng còn gì nữa cả!

Sau sự việc lần này, thanh danh của Văn Trạch Tài nhảy vọt một bước lên mây, song vẫn có không ít người chùn chân trước cái giá mà anh đề ra. Thì cũng phải thôi, những 10 đồng một quẻ cơ mà chứ nào phải ít ỏi gì đâu. Nhưng được cái cách nhìn nhận và thái độ của mọi người đối với anh đã thay đổi hoàn toàn, điều đó thể hiện rõ nhất qua cách xưng hô. Hiện giờ trong thôn không còn ai kêu anh là thằng du thủ du thực nọ kia nữa rồi, mà thay vào đó là Văn thanh niên trí thức, Văn đại sư hoặc thậm chí có người còn gọi hẳn hai tiếng sư phụ đầy kính trọng.

Tỉ như hôm nay, sau giờ cơm chiều đồng thời cũng là giờ “làm việc” của Văn Trạch Tài, có một bà thím tìm tới tận cửa, nói mà gần như van nài: “Sự phụ à, nhờ thầy tính giúp xem bát tự của con gái tôi và cậu hai Khâu gia có hợp nhau không?”

Văn Trạch Tài thẳng thắn có sao nói vậy: “Không hợp! Hai người này đều mệnh hoả, mà hoả đụng hoả thỉ chỉ có cháy rụi thôi. Nếu cưới nhau về có khi chưa đầy ba bảy hai mốt ngày đã đánh nhau sứt đầu mẻ trán ấy chứ. Cặp này cứ cố cưỡng cầu sẽ không đi đến đâu đâu, kết quả đôi bên sẽ bất hoà, dằn vặt và oán hận nhau cả đời thôi!”

Nghe thầy bói phán như vậy, hiển nhiên bà thím cảm thấy rất buồn. Lúc đến thì hồ hởi, mong chờ đến cuối cùng lại nhận kết quả như vậy, thử hỏi ai vui cho nổi?!


Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây

Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây

Chương Trước Chương Tiếp

Combo Full lượt đọc giảm 20%👉

Thành viên bố cáo️🏆️