Cùng lúc ấy, tại tiệm sách, Văn Trạch Tài đang tập trung giải đề còn quản lý Vương thì chăm chú nghiên cứu đống sách mới. Bỗng nhiên tiếng ồn ào náo nhiệt ở bên ngoài thu hút sự chú ý của hai người họ. Quản lý Vương trực tiếp đứng dậy, tò mò mở cửa ra xem có chuyện gì. Anh tiện tay kéo một người đi đường lại hỏi thăm: “Ủa, người anh em, có chuyện gì mà mọi người hớt hải chạy về phía lò sát sinh thế?”
Đang vội đi hóng hớt mà bị chặn lại giữa đường, chàng thanh niên trẻ tuổi thoáng nhíu mày khó chịu nhưng cũng tạm dừng bước chia sẻ chút ít thông tin mình mới hóng được: “Sáng sớm nay tiệm ăn quốc doanh đưa tới lò mổ một con heo to nhất đàn. Nhưng cũng vì to quá nên mấy ông đồ tể giữ không nổi làm con heo xổng mất. Nghe đâu vất vả lắm mới khống chế được thì phải, suýt chút sập luôn cả cái lò mổ rồi. À, còn có người hoảng quá trèo tót lên cây cột, ai ngờ không may vớ ngay phải cột mục, ngã đập mặt xuống đất. Giờ chưa rõ xống chết ra sao…”
Bởi vì đang vội nên cậu ấy nói nhanh như cái mấy khâu. Vừa dứt lời một cái là ba chân bốn cẳng chạy biến vào đoàn người hỗn loạn phía trước.
“Trời, gì mà nghe giống khủng long bạo chúa quá vậy?!” Quản lý Vương gãi gãi đầu, chầm chậm quay vào tiệm, tóm tắt sơ qua tình hình cho Văn Trạch Tài.
Nghe xong, ngay cả Văn Trạch Tài cũng không nén được vẻ nghi hoặc: “Béo lắm thì cũng cớ năm chục ký là cùng chứ gì, làm sao tới nỗi không áp chế được?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây