Nói đoạn, ông toan đứng dậy bước đi. Văn Trạch Tài gấp gáp cản vội: “Ấy cha ơi, cha uống hết cốc nước này đi đã. Không tí nữa Hiểu Hiểu vặn hỏi con không biết trả lời con bé thế nào đâu.”
Nhắc tới cháu gái, ông Điền không giấu được vẻ yêu chiều: “Được được, để cha uống hết, để cha uống hết. Ai da, con bé này đáng yêu quá cơ!”
Ước chừng Điền đội trưởng rời đi được hơn mười phút thì Chu Thiên Hoa lò dò mò tới.
Hắn không vào nhà ngồi mà chỉ đứng ở ngoài cổng, rũ đầu, lí nhí nói trong họng: “Ê, xin lỗi nhớ!”
Văn Trạch Tài nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Xin lỗi cái gì?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây