Kỳ thực mới chỉ nghe giới thiệu thôi nhưng Lâm Ái Quốc đã tương đối hài lòng với công việc này. Lúc trước khi còn làm trong lò mổ, anh rất hay len lét nhét tiền cho tài xế chuyên vận chuyển heo, nhờ người ta dạy cho vài đường cơ bản. Dần già cũng coi như học được thành thạo kỹ năng điều khiển xe vận tải. Bây giờ vừa hay có đất dụng võ. Đúng là may mắn thật!
Văn Trạch Tài gật gù: “Đi một ngày đàng học một sàng khôn. Với lại, đợi vài năm nữa chính sách thay đổi, còn anh thì đã quen thuộc đường đi nước bước trên huyện thành, tới khi ấy tha hồ mà phát triển tương lai!”
Tuy Văn Trạch Tài không nói rõ ràng, chỉ mập mờ chút đỉnh nhưng Lâm Ái Quốc nhất nhất ghi tạc trong lòng. Hơn nữa cũng chả cần đắn đo suy nghĩ nhiều, chỉ cần Văn đại sư nói được thì nhất định sẽ được!
Uống ực một hơi cạn sạch tách trà, Lâm Ái Quốc khẽ cười: “Bây giờ tôi chỉ mong sao tích cóp đủ tiền, cất được căn nhà sau đó cưới được cô vợ. Thế là mãn nguyện lắm rồi!”
Văn Trạch Tài cười cười: “Chắc chắn, chưa đầy ba năm sau ước mơ của cậu sẽ thành hiện thực.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây