Vu Quảng Bình chán nản ôm đầu. Ước chừng mất một lúc lâu sau, anh ta đột nhiên cười phá lên: “Còn lâu tôi mới tin. Văn thanh niên trí thức, không phải lúc đầu anh nói muốn tặng tôi trà hay sao. Như vậy cũng xem như tôi có lộc rồi.”
Văn Trạch Tài lẳng lặng đứng dậy, đi lấy cho cậu ta hai lạng lá trà.
Vu Quảng Bình khẽ cười: “Từng này chắc phải bằng một nửa tiền phí giải mộng ấy chứ!”
Đây là trà thượng hạng, chỉ có các cửa hàng bách hoá trên thành phố lớn mới bày bán thôi.
Trước đây khi còn ở thành phố, anh đã uống qua rồi nên chỉ cần nhấm một ngụm là nhận ra ngay.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây