Thoạt đầu, Văn Trạch Tài hết sức sửng sốt, song ngay sau đó anh đã lập tức hiểu ra ý tứ của đối phương. Đang lúc anh tính hỏi cho rõ ràng thì bị bạch hồ nhanh nhảu cướp lời: “Thân thể này chỉ có thể chống đỡ được tới thời điểm sinh sản thôi. Sau đó ta phải trở về nguyên dạng bạch hồ. Ngặt một nỗi đám trẻ nhà ta cực kỳ bài xích loài người, thế nên ta không thể mang đứa bé này về động hồ ly được.”
“Tuy nhiên, ta đã đáp ứng với người phụ nữ này rồi…” nói tới đây, bạch hồ ngước đôi mắt long lanh ngập nước, bày ra vẻ mặt vô cùng tội nghiệp: “Gì thì gì người và hồ ly cũng là hai loài khác biệt. Ta cũng có cái khó của ta. Với lại ta chỉ hứa sẽ hạ sinh đứa nhỏ này, nhưng có hứa sẽ chăm lo, nuôi nấng đâu. Nói tới cùng trên người nó vẫn chảy dòng máu của Hạ gia, mà ta với Hạ gia đời đời kiếp kiếp không đội trời chung!”
Văn Trạch Tài nhíu chặt mày, đương nhiên anh không tin mấy lời hoa ngôn xảo ngữ này rồi: “Ta không thiếu con cái!”
Nghe thấy vậy, đáy mắt “chị Hạ” vụt lên tia thất vọng rồi chợt tắt: “Thôi vậy, xin lỗi vì đã quấy rầy!”
Nói đoạn, nó liền phóng vụt xuống bờ tường, chớp mắt đã ẩn mình vào đêm đen, không thấy tăm hơi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây