Cam lão gia lăm lăm nhìn vào tờ giấy, hai mắt trợn trừng, kinh ngạc không thốt nên lời.
Văn Trạch Tài tế nhị đứng dậy, đi quanh vườn thăm thú cỏ cây, nhường lại không gian riêng cho cha con họ.
Ước chừng Văn Trạch Tài mới dời đi được vài bước, Cam Kiến Hoa đã gấp gáp không đợi nổi: “Cha à, bản tính dì Trần trước đây như nào chắc hẳn cha cũng nhìn thấy rõ ràng. Đúng là hiện giờ dì ấy đã thay đổi tốt hơn nhưng thú thực mà nói con tuyệt đối không tin một người có thể thay đổi nhanh tới vậy. Vả lại không phải chúng con ngăn cản việc cha tìm bạn già nâng khăn sửa túi. Tất nhiên chúng con biết con chăm cha không bằng bà chăm ông. Thế nhưng dì Trần có quá nhiều điểm khiến người ta phải nghi ngờ. Với cả cha đừng quên, dì ấy có bốn người con mà cả bốn thằng đó đều dựa vào cha mới tìm được công ăn việc làm tử tế như ngày hôm nay.
Con nói cha đừng giận chứ con thấy căn bản là mẹ con họ đang lợi dụng cha đấy.”
Cam lão gia nhắm chặt hai hốc mắt đỏ bừng, run run cất giọng đầy bất lực: “Con cái đứa nào cũng bận tối ngày, rõ ràng cha con sống chung dưới một mái nhà, hai cửa phòng nằm ngay đối diện nhau nhưng thử hỏi một tháng gặp mặt được mấy lần, ăn chung được mấy bữa? Tôi buồn, tôi cô đơn, tôi muốn tìm người bầu bạn thì có gì là sai trái cơ chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây