Đứng sừng sững trước ngạch cửa là một ông cụ với mái tóc bạc phơ, thế nhưng da dẻ ông lại căng hồng, khoẻ khoắn, chẳng có mấy nếp nhăn, thêm vào đó là đôi con ngươi sáng quắc không một chút vẩn đục. Ấn tượng ban đầu cho thấy cụ ông đây chính là người minh mẫn, tinh tường và rất đỗi khôn khéo.
Hùng hổ đẩy cửa bước ra, Cam lão gia chả thèm quan tâm khách khứa là ai mà cứ thế lớn tiếng mắng thằng con trai sa sả không ngớt.
Mặc dù vô cùng muối mặt, song Cam Kiến Hoa vẫn cố gắng mềm mỏng nhất có thể, dùng lời ngon tiếng ngọt cẩn thận dỗ dành, xoa dịu cơn thịnh nộ của ông cụ. Đoán chừng tình huống này xảy ra khá thường xuyên cho nên chỉ một lát sau Cam lão gia đã nguôi giận. Lúc này, ông mới quay đầu về phía Văn Trạch Tài, hất hàm đầy trịch thượng: “Cậu nhóc, cậu tới đây có việc gì?”
Văn Trạch Tài không trả lời ngay mà bình tĩnh đánh mắt ra hiệu cho Cam Kiến Hoa. Ấy, đừng vội hiểu lầm anh kênh kiệu hay làm cao, mà trong trường hợp này anh ngửi thấy mùi thuốc súng rất nồng đậm. Giả dụ bây giờ mà nghênh ngang tự giới thiệu mình là đại sư tới xem bói cho ông cụ thì có khi bị ăn tẩn một trận cũng nên. Thôi thôi, việc gì khó cứ dồn cho con trai cụ đi. Gì thì gì, coi bói cũng phải đảm bảo an toàn tính mạng chứ, đâu thể lao đầu vào nguy hiểm được!
Bắt được ý của Văn Trạch Tài, Cam Kiếm Hoa gấp gáp nửa kéo nửa đỡ cha sang một góc, thấp giọng giải thích: “Cha à, không phải cha với dì Trần đang tính chuyện trăm năm hay sao. Dẫu rằng cả hai người đều đã lớn tuổi nhưng vẫn phải đi theo trình tự trước sau chứ. Từ từ, cha bình tĩnh nghe con nói hết đã! Con biết, cha và dì Trần là bạn bè lâu năm, đã hiểu rõ tính tình của đối phương. Thế nhưng mà con thấy đầu tiên vẫn nên tính bát tự để xem mức độ hoà hợp tới đâu, rồi sau đó mới tiếp tục bố trí những việc khác. Cái gì cũng phải có thứ tự, nhất lại là chuyện trọng đại như cưới xin, cha nói xem có phải không ạ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây