Cùng lúc này, Điền Tú Phương đang cùng Chu Xuân Hoa lên núi lượm củi. Mùa này ít mưa, thời tiết hanh khô, cành lá không bị ẩm ướt nên rất thích hợp nhặt về để dành làm chất đốt.
Trên đường đi, Chu Xuân Hoa không ngừng trêu chọc Điền Tú Phương: “Í ì i, coi cái bộ dáng kìa, tối qua máu lửa lắm hả, kể chị nghe tí coi…”
Điền Tú Phương ngượng chín mặt, vội vàng quay đi chỗ khác, bối rối nói: “Chị đừng trêu em nữa mà.”
“Ai trêu, người ta hâm mộ còn không kịp…”, nói tới đây, Chu Xuân Hoa bất chợt cảm khác: “Mà ngẫm lại mới thấy chuyện nhà em kỳ diệu thật. Trước đây chẳng ai dám tin tưởng người như Văn thanh niên trí thức sẽ có ngày lãng tử hồi đầu. Ấy thế mà anh ấy đã làm được, không những sửa sai mà còn thay đổi thành một người hoàn toàn mới, một phiên bản hoàn hảo hơn rất rất nhiều.”
Điền Tú Phương buông sọt và lưỡi hái xuống, thong thả cười nói: “Thôi, đừng mải nói về em nữa, nói sang chuyện của chị đi. Sao hôm bữa thím Chu sắp xếp buổi coi mắt mà chị không tới hả?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây