“Xong, thuật đã được giải!” Văn Trạch Tài khẽ cười rồi dặn dò thêm: “Ngày mai tuyệt đối không được ăn gì, chỉ uống nước thôi. Bắt đầu từ ngày mốt quay trở lại ăn uống như bình thường.”
Hạ Chính Quốc liên tục gật đầu tỏ ý đã nhớ rõ. Vì chính mắt chứng kiến tường tận mọi việc nên giờ đây Hạ Chính Quốc tin tưởng và kính trọng Văn Trạch Tài tuyệt đối. Anh khép nép nói: “Văn đại sư, có phải bởi vì tôi bị trúng cái thuật này cho nên con tôi mới chết non đúng không?”
Văn Trạch Tài gật đầu xác nhận: “Anh đã trúng phải Mệnh Thuật chặt đứt con nối dõi có tên gọi Thuật tử anh. Thuật này bắt buộc phải hạ trên cha ruột bởi anh chính là người tiếp xúc gần với cơ thể người mẹ nhất. Đêm khuya, khi hai người ngủ say, những thứ dơ bẩn trong cơ thể anh sẽ di chuyển sang vợ anh, làm suy yếu bào thai trong bụng cô ấy. Vậy nên kể cả đứa bé có được sinh ra thì cũng không thể nuôi sống nổi.”
Thuật tử anh là độc thuật, hại người ta đoạn tử tuyệt tôn, không có con nối dõi tông đường.
Nghe Văn Trạch Tài giải thích, nỗi sợ hãi trong lòng Hạ Chính Quốc tức thì chuyển hoá thành cơn giận dữ ngút ngàn. Một hồi sau anh mới có thể lấy lại bình tĩnh để hỏi đến chuyện quan trọng nhất: “Văn đại sự, thế còn cái thai lần này liệu có thể giữ được không?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây