Còn về vấn đề tăng cân, kỳ thật lúc mới bắt đầu anh cũng không để ý nhiều đâu, chẳng qua công việc ít đi cộng với tâm lý thoải mái nên ăn uống th ngon miệng hơn đâm ra cân nặng cứ nhẹ nhàng leo thang lúc nào không hay. Mãi cho đến một hôm vợ bâng quơ khen anh mặt mũi có da có thịt n phúc hậu hơn, Dương Tiên Bích mới phát hiện ra và kể từ đó trở đi anh càng ra sức ăn uống thả cửa với hy vọng thay đổi hình tượng trong mắt mọi Bần thần ngồi xâu chuỗi lại toàn bộ vấn đề, Dương Tiên Bích gần như chết lặng. Mãi sau anh mới hít vào một hơi thật sâu, từ từ đứng dậy, trịnh trọ với Văn Trạch Tài: “Văn đại sư, để tôi về nhà tra rõ ngọn ngành. Nếu mọi việc thật đúng như những gì đại sư đã nói thì Tiên Bích tôi đây xin cúi đầu thâm tạ (1).”
[(1)Thâm tạ: Lời cảm ơn sâu sắc “Lọ là thâm tạ mới là tri ân” Trích Truyện Kiều - Nguyễn Du]
Dứt lời, Dương Tiên Bích khẽ gật đầu với quản lý Vương thay cho lời chào rồi gấp gáp rời đi.
Bây giờ Văn Trạch Tài mới rảnh rang nhìn sang đồng chí quản lý đang đứng ngây ra như phỗng, anh mỉm cười hỏi: “Vừa rồi anh định bảo tôi cái gì t Quản lý Vương ngây ngốc xua tay, lắp ba lắp bắp chối đây đẩy: “Không…không có gì, tôi không định bảo gì hết…”
Văn Trạch Tài khẽ cười: “Cám ơn anh đã giới thiệu khách hàng cho tôi, chi bằng tối nay tôi mời anh một bữa cơm, được chứ?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây