Phát hiện bầu không khí có phần hơi gương gạo, Văn Trạch Tài nhanh trí đánh lái sang chuyện khác: “Ủa, cha đâu rồi em?”
Nhanh chóng thu lại vẻ ngượng ngùng, Điền Tú Phương ngẩng đầu bình tĩnh đáp: “À, cha sang nhà bà Tả nói chuyện với Bí thư Mã rồi anh ạ.”
Khó khăn lắm mới có dịp quan lớn về thôn, thân là đội trưởng đội sản xuất, tất nhiên Điền đội trưởng phải tranh thủ cơ hội đòi lại công lý cho thôn chứ.
Nói ra cũng thật là phiền phức, vốn dĩ lãnh đạo phía trên đã đồng ý với đề xuất tu chỉnh lại đoạn đường từ thôn lên trấn, cho phép rải một lớp đá d lên con đường đất lầy lội, bẩn thỉu bao năm nay để giúp người dân di chuyển dễ dàng hơn, chạy xe đạp sẽ không bị xóc nảy, mà trời mưa cũng khôn gặp cảnh trơn trượt, khó đi.
Từ khi có quyết định, bà con mừng lắm, cứ thấp thỏm trông đứng trông ngồi nhưng đợi mãi vẫn chưa có kinh phí để khởi công. Kỳ thực tài chính đ rót xuống rồi đấy chứ tuy nhiên lại bị chặn đứng ở đầu thị trấn. Chẳng hiểu họ giữ tiền vì lý do gì, Điền đội trưởng đã đi đi lại lại rất nhiều lần, gặp g nhiều ban ngành nhưng câu trả lời lúc nào cũng chỉ có một đó chính là “chờ xem xét”. Đợi, đợi nữa, đợi mãi, đến nay cũng đã hai năm rồi mà vẫn ch kết quả cuối cùng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây