Lý Lập Bân nhìn hai người cháu ngoại, ý đồ tìm ra dấu vết của chị mình trên mặt hai người bọn họ, nhưng nhìn tới nhìn lui đều không thấy, có lẽ cả hai giống cha ruột bọn họ hơn.
Anh ta thở dài, giọng điệu không được tốt lắm, hỏi: “Cha hai cháu đâu, sao không cùng tới?”
“Cha ở nhà.” Cố Lượng Tinh nói.
Lý Lập Bân bực dọc trong lòng, nói chuyện cũng toàn những lời không dễ nghe: “Chị ấy mất nhiều năm như thế mà anh ta còn không tới nhà báo tin, tức là chẳng để chị ấy ở trong lòng. Hơn nữa sức khỏe chị ấy tốt như thế, làm sao có thể bệnh chết được?”
“Lời này của cậu là có ý gì?” Vẻ mặt Cố Lượng Thần lạnh lùng, hiển nhiên vô cùng bất mãn với người cậu từ trên trời rơi xuống đang chửi bới cha mình này.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây