Cố Minh Đông cười nói: “Sơn nhân tự có cách dùng riêng.”
Tạ Nam Sơn thấy anh úp mở không chịu nói nên anh ấy cũng không hỏi tiếp: “Trong lòng anh biết rõ là được.”
Hai vợ chồng gấp gáp đến đây rồi cũng vội vàng rời đi, chỉ để lại cô con gái mập mạp hoạt bát.
Vừa nãy Tiểu Tạ Tạ còn vui vẻ thu dọn đồ đạc, nhưng đến khi cha mẹ thật sự rời đi thì cô bé bắt đầu cảm thấy buồn bã. Cô bé bưng một chiếc ghế ngồi ở cửa, sụt sịt, muốn khóc nhưng không khóc, trông rất đáng thương.
Cố Minh Đông sờ vào cái đầu nhỏ của cô bé: “Sao vậy, không phải vừa nãy cháu còn nói thích bác, muốn ở nhà của bác sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây