Ngô Huyên Huyên cười cười rồi nói: “Thật ra như vậy cũng tốt, con luyến tiếc cha mẹ, lỡ như thi đậu rồi con cũng không yên tâm một mình rời đi.”
Mười năm trôi qua, Ngô Nguy già nua hơn rất nhiều, người từng ôn tồn lễ độ, vừa nhìn đã biết là người làm công tác văn hóa, nhưng bây giờ tay chân thô to, đầu đầy tóc bạc, người không biết còn tưởng rằng chú ấy đã sáu bảy chục tuổi.
Nghe con gái hiểu chuyện nói vậy, Ngô Nguy thở dài nói: “Đều do cha mẹ liên lụy con.”
Ngô Huyên Huyên nắm chặt tay cha mình: “Cha, con không cảm thấy đó là liên lụy.”
“Thôn Thượng Hà rất tốt, phong cảnh đẹp, con người cũng tốt, tuy rằng ra đồng làm việc mệt một chút, nhưng chỉ cần cả nhà chúng ta một lòng ở bên nhau, trong lòng con đã rất vui vẻ.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây