Vương Mặt Rỗ trầm ngâm không nói, trong lòng ông ta muốn có nhiều tiền, nhưng ở chung một thời gian lâu rồi ông ta cũng biết cô gái Ái Hoa này có nhiều tính toán, người này nếu thật sự đi rồi liệu còn có thể gửi tiền về nhà không?
Học hành biết chữ có ích lợi gì chứ, thanh niên trí thức ở cách vách kia kết hôn rồi sinh con, kết quả cuối cùng không phải là vừa đi đã không trở về sao?
Thấy mình khuyên can mãi bọn họ vẫn không đồng ý, Lưu Ái Hoa đau xót, hốc mắt đỏ rực.
Bỗng nhiên, Lưu Tiểu Trụ cùng cô ấy quỳ xuống, nói: “Cha, coi như con cầu cha, cha cho chị con đi học đi.”
Một tiếng cha giống như tiếng sấm san phẳng mặt đất, làm cho Vương Mặt Rỗ kinh hãi tới biến sắc.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây