Cố Minh Đông liếc mắt nhìn cậu, nhàn nhạt đáp: “Anh cả nhà em có điều kiện gì hả. Vợ mất để lại hai đứa nhỏ, bên dưới còn có ba đứa em, nhà thì nghèo rớt mồng tơi, con gái thành phố không điên thì cũng choáng váng đầu óc hoặc là mắt mù mới nhìn trúng anh trai em, biết chưa?”
Anh có năng lực, nhưng chuyện này người khác không biết. Trong thời đại này, ở nông thôn, với điều kiện này của anh mà có thể lấy được vợ đã không tồi rồi chứ đừng nói chi đến lấy con gái nhà lành trên thành phố, không có cửa.
Cố Minh Đông chưa tính lấy vợ, không phải vì yêu cầu của anh cao mà anh biết tự hiểu lấy mình.
Em hai Cố vừa nghe thấy thế thì hét toáng lên: “Ai bảo điều kiện của anh không tốt cơ. Tụi em có thể tự nuôi sống mình được. A Tinh, A Thần cũng rất hiểu chuyện. Mặt khác, anh à, anh lợi hại lắm luôn á, muốn săn lợn rừng là săn được lợn rừng, muốn giết gà rừng là giết được gà rừng. Ai gả được cho anh mới là phúc phận nhá.”
“Hơn nữa, làng trên xóm dưới này ai đẹp trai hơn anh hả. Nếu không phải vì cha mẹ mất sớm thì bà mối đã đến đạp vỡ cửa nhà mình lâu rồi.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây