Đời sống thăng trầm, vật đổi sao dời.
Cố Minh Đông lại trở về hồ sapphire, lần này, hồ nước bao quanh anh đã không còn tạo cho anh cảm giác khó thở nữa mà giống như nước ối trong bụng mẹ, mang lại cho anh cảm giác vô cùng an toàn và thoải mái.
Anh vui vẻ thả mình ở đó, không thể kiềm chế được sự sung sướng trong lòng, chỉ hy vọng mình sẽ mãi mãi được như thế.
Quá ấm áp, quá an toàn, khiến cho người ta không nỡ rời đi.
“Đã đến lúc con phải đi rồi…” Một giọng nói truyền tới từ mặt hồ, rất mơ hồ, giống như là bị ngăn cách bởi một lớp màng lớn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây