Lúc sương đen tuôn trào ra, Cố Minh Đông liền biết chuyện không ổn rồi.
Nhất là khi dị năng bị tiêu hao hết, động tĩnh của những người còn sống kia biến mất theo từng phút, sương đen không chạy tán loạn nữa, mà ngược lại vây xung quanh bên cạnh anh, tràn ngập ác ý, giống như anh là cá đã nằm trên thớt.
Trong hơi nước nồng đậm, Cố Minh Đông lại lần nữa cảm thấy không thể hít thở nỗi.
Trong khoảnh khắc, anh không phân biệt được đây là ảo giác hay là thực tế.
Khúc hát cúng tế cổ quái và kỳ ảo vang lên trong không trung, trước mặt Cố Minh Đông xuất hiện một bức tranh cổ xưa bị cuộn tròn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây