Vương Phượng cười nói: “Một nghìn đồng thì đúng là rất thành tâm.”
Cố Minh Đông nhìn về phía hai người đang ngồi song song với nhau: “Chuyện hôm nay là do ai nghĩ ra?”
Cố Phương cúi đầu không nói lời nào.
Triệu Đông vội nói: “Là ý của cháu, cháu nghĩ nếu mình tự tới xin thì người lớn sẽ mềm lòng, sau đó tác thành cho hai chúng cháu.”
Ánh mắt của Cố Minh Đông lại rơi xuống người của Cố Phương: “Tiểu Phương, tuy cha mẹ cháu có hơi hồ đồ nhưng bọn họ vẫn đối xử không tệ với cháu, còn có em gái của cháu nữa, rõ ràng con bé nhỏ tuổi hơn cháu nhưng nó lại luôn che chở cho cháu từ nhỏ tới lớn.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây