Đã lấy thì không thể bỏ mứa được, Lâm Lộ uống một hơi cạn sạch: “Hơi khó uống nhỉ.”
Cố Minh Tây cười nói: “Đương nhiên là khó uống rồi, đây là thuốc chứ đâu phải đào vàng đóng hộp đâu.”
Nhắc tới đào vàng đóng hộp, Lâm Lộ thèm chảy cả nước miếng: “Tiểu Tây, cậu còn đào vàng đóng hộp không?”
“Tớ ăn hết từ tám đời rồi.” Đồ hộp nặng quá cho nên ngoại trừ những lúc hết đồ ăn thì xưa giờ cô không chủ động nói anh cả gửi tới cho cô bằng đường bưu điện, dù sao thì tiền phí vận chuyển quá cao.
Lâm Lộ thở dài nói: “Hầy, dù đã ăn nhiều nơi nhưng đào vàng đóng hộp của anh cả làm là ngon nhất, mấy chỗ khác bán vừa mắc mà vừa chẳng ngon tí nào.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây