Cố Lượng Thần túm chặt lấy ông anh mình: “Anh đừng đi, cha không đồng ý đâu.”
“Trời ạ, sao em không ngăn cản một chút hả.” Cố Lượng Tinh có chút bực mình túm lấy tóc.
Bỗng nhiên, Cố Minh Đông đánh nhẹ vào ót cậu con trai một cái: “Con làm gì mà vò đầu bứt tai đấy?”
Cố Lượng Tinh bị giật mình, xoay người lại, tươi cười: “Cha, hai người nói chuyện xong rồi sao?”
Nói xong, hai mắt cậu chuyển qua chuyển lại giữa hai người họ, giống như muốn xem thử mắt Vệ Thành có đỏ lên không, có khóc thật đáng thương không.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây