Cố Lượng Tinh theo bản năng nhìn về phía em trai nhà mình: “Làm sao bây giờ?”
“Người ta cũng đã tới rồi, mình muốn chạy cũng không được.” Cố Lượng Thần thở dài, xoay người đi trở về.
Cố Lượng Tinh thầm nghĩ thôi xong rồi, cậu gãi gãi mặt, định bụng chờ lát nữa em trai nhà mình mà có nổi cơn tam bành lao vào đánh lộn thì cậu nhất định phải đứng về phe của em trai.
Trợ lý đã chừa ra một chiếc bàn riêng biệt cho bọn họ.
Vệ Thành vẫn im lặng ngồi trên xe lăn chờ hai đứa nhỏ tới.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây