Tiền Tri Nhất nhìn đôi tay đầy nếp nhăn của mình, cái cảm giác thời gian sống của cơ thể cứ từng bước bị rút ngắn đi khiến gã sợ hãi rồi càng thêm sợ hãi, thế nhưng lại chẳng thể làm gì.
“Tôi không nên tới đây, không nên tới đây.”
Nếu gã biết Hồng Kông là một cái vực sâu khác, còn chẳng bằng lúc trước gã cứ nhận mệnh, ở lại trong cái thôn xóm nho nhỏ kia, ít nhất bên cạnh còn có vợ con, ít nhất gã sẽ không gặp phải kết cục như thế này.
Tiền Tri Nhất nghĩ tới đứa nhỏ kia, sự áy náy và đau khổ gặm nhấm gã, nhưng những việc này vẫn chưa thể đánh thức lương tri của gã, ngược lại còn khiến tầm mắt gã dừng lại trên bụng của Ngô Mộng Đình.
“Bụng cô còn chưa có động tĩnh gì sao?”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây