Cố Lượng Tinh lập tức chui vào bếp, mở nắp nồi lên thì thấy hơn nửa nồi đều là xương, loại gì cũng có.
Cậu lập tức vui vẻ gắp đầy bát của mình: “Cha, con biết cha vẫn thương con mà.”
“Mọi người có muốn ăn xương không?”
“Bọn ông ăn thịt ăn canh là được rồi, không thích gặm xương.” Trịnh Thông cười ha hả nói.
“Haiz, nghĩ tới chuyện bọn trẻ phải rời nhà đi học, đúng là có hơi không nỡ.” Trịnh Thông bổ sung một câu: “Khi nó ở nhà đông vui quá chừng, giống hệt như cái loa phát thanh ấy.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây