Ở ngoài, cô ấy bận tâm nhất là đứa em gái này, có cha mẹ mà như không có, ông bà thì đã lớn tuổi rồi, có những lúc không thể quan tâm hết được.
“Tiểu Vi về nhà rồi đó hả?” Cố Thẩm xoa tay, đi ra nhìn thấy cháu gái thì cười không ngừng.
“Nhìn có phong cách tây, khí sắc không tồi nhưng mà hơi gầy, trông người chẳng có mấy lạng thịt đây này.” Kỳ thật Cố Vi vẫn còn thấy mình béo, nhưng mà nghe lời này, tình thương của người mẹ mà cô ấy không thể nhận được từ Vương Phượng, dường như đã được bù đắp một chút vậy.
Tuy bọn họ không có người mẹ tốt nhưng may mắn lại có người nhà tốt.
Cố Vi gọi to bà nội, cũng cười theo: “Thượng Hải chỗ nào cũng tốt, nhưng mà cơm ngọt quá cháu ăn không quen.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây