Cố Minh Đông dừng chân đứng chờ, Cố Vi vội vã đuổi theo anh.
Chắc là vì tâm trạng bị ảnh hưởng bởi chuyện vừa rồi nên cho dù chú Cố có bảo là không trách cô ấy thì sắc mặt Cố Vi cũng không được tốt cho lắm.
Cố Lượng Thần nói: “Chị Tiểu Vi, chị đừng nghe lời bọn họ nói, chuyện này chị không sai.”
Cố Vi không nhịn được mà cười rộ lên: “Được rồi, chị nào có yếu ớt như thế, không cần mấy đứa chạy tới an ủi như thế này.”
Sắc mặt cô ấy không tốt không phải là vì mấy câu vớ vẩn kia của thím Lưu mà cô ấy chỉ thấy vốn dĩ đã từng là một cô gái tốt như vậy mà giờ lại như thế này, tương lai lại chẳng biết sẽ còn như thế nào nữa, trong lòng có hơi cảm thán mà thôi.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây