Cố Minh Đông thoải mái ở lại một đêm, ngày hôm sau anh dậy thật sớm, ra ngoài đi dạo một vòng và ăn một bữa sáng ngon lành, sau đó anh mới xách quà đến Học viện Khoa học Nông nghiệp.
Sau vài năm rời xa, Cố Minh Đông đã đến cánh cửa này, ông cụ đeo kính gác cổng hỏi: “Cậu chính là Cố Minh Đông à, mau vào đi.”
“Ông ơi, ông còn nhớ tôi sao?” Cố Minh Đông kinh ngạc hỏi.
Suy cho cùng vì đã nhiều năm trôi qua kể từ lần cuối anh đến đây.
Ông cụ cười nói: “Cho dù tôi vốn đã quên mất thì hai đứa em gái của cậu một ngày tới đây ba lần để nhắc nhở tôi, cho nên tôi có quên thì cũng buộc phải nhớ lại.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây