Vẻ mặt của Cố Minh Bắc có chút thay đổi, nhớ ra rằng vì sao lại ít nhắc đến, bởi vì cô ấy sinh ra cũng không thuận lợi, so với con trai đầu lòng, cha mẹ của họ càng không thích đứa con gái như cô ấy, thậm chí còn cho rằng mạng cô ấy không tốt, sau khi sinh cô ấy ra thì cha cô ấy mất.
Cố Minh Tây cũng ý thức được những lời nói vừa rồi của mình, vội vàng an ủi: “Đều là việc đã qua rồi, chúng ta đừng nhắc nữa.”
“Em sớm đã không còn để tâm rồi.” Cố Minh Bắc cười nói.
Cố Minh Tây thở phào nhẹ nhõm, sờ vào bím tóc của em gái: “ Vậy thì tốt, chị sợ em nghĩ quá nhiều.”
“Thật ra có lúc em nghĩ lại, cảm thấy nếu cha mẹ còn sống, cũng chưa chắc đã ủng hộ việc chúng ta tiếp tục đi học, còn để chúng ta rời nhà đi học đại học.” Cố Minh Bắc đột nhiên cảm thán nói.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây