Lâm Lộ liếc cô ta một cái: “Bây giờ còn có người chê bai bà con nghèo à, cách mạng mới qua mấy năm, tính xấu thối nát gì đó.”
Vẻ mặt của cô gái hếch mặt đó càng tệ hơn: “Lâm Lộ, cô là con chó của Cố Minh Tây à, cô ta không có ở đây cô còn sủa giúp cô ta.”
“Cô có ý gì hả, muốn cãi nhau có phải không?” Vẻ mặt Lâm Lộ cũng rất khó chịu.
Hứa Hà lạnh lùng cười nói: “Tôi chỉ không quen nhìn có người làm trò, rõ ràng là đồ quê mùa đến từ nơi nghèo đói, suốt ngày ra vẻ thanh cao, đồ ăn đồ dùng so ra còn tốt hơn với mấy người ở Bắc Kinh như chúng ta, cũng không biết là tiền của bọn họ từ đâu ra nữa, có sạch sẽ hay không.”
Lâm Lộ cũng biết đâm vào đúng điểm đau của cô ta: “Không phải là vì bạn nam mà cô thích không thích cô, mà lại thích Cố Minh Tây người ta. Bản thân cô theo đuổi lại khiến người ta ghét còn có thể trách ai nữa, có trách cũng chỉ có thể trách cha mẹ cô sinh ra cô có gương mặt xấu xí.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây