Nhớ lại chuyện năm đó, trong mắt của Lý Lập Bân cũng lộ ra vẻ mặt xúc động: “Chị, nếu như năm đó chị gặp Cố Minh Đông trước thì tốt biết mấy, cho dù thôn Thượng Hà có hơi nghèo, lại hơi khổ, nhưng chắc chắn chị vẫn có thể sống tốt.”
“Cứ khăng khăng một mực...”
Trong mắt Lý Lập Bân lộ ra vẻ oán hận: “Cái tên phụ bạc họ Vệ đó đã vứt bỏ chị mà rời đi, anh ta không hề quan tâm tới sự sống chết của chị, em thật sự ước gì có thể giết chết anh ta để trút giận cho chị.”
Không biết Lý Lập Bân đã ngồi bao lâu, cho tới khi hai chân anh ta đều tê liệt, anh ta mới quay trở về.
Còn không trở về thì trời tối mất, trời tối thì vợ của anh ta chắc chắn sẽ trách móc, đến lúc đó không chừng trong nhà không được yên ổn.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây