Sau khi các mảnh vỡ được dọn dẹp xong hết, mọi người đi về nhà, Cố Lượng Tinh đã không nhịn được mà ồn ào nhốn nháo: “Tiểu Vân, em không biết đâu, vừa rồi anh vừa cuốc xuống một cái là đào ra được một bảo bối đấy.”
“Món đồ đó chôn ở dưới nhà cũ, bao năm qua chẳng ai phát hiện ra, cô ba nói đó có thể là đồ cổ đấy.”
“Lỡ như nó là đồ cổ thật chúng ta có phải nộp lên trên không? Vậy có phải ý là trước kia nhà chúng ta là địa chủ không?”
Trịnh Thông nghe thấy, ánh mắt ông lão dừng lại trên người Cố Minh Đông: “Bên dưới nhà cũ có cái gì?”
Cố Minh Đông gật gật đầu: “Còn cần ông qua xem thử.”
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây