Ngô Nguy lại kiên trì nói: “Anh có thể không cần, nhưng tôi không thể không đưa, bằng không sẽ là nhận ân huệ mà không báo đáp, vi phạm nguyên tắc làm người của tôi.”
Trịnh Thông cũng nói: “A Đông, cậu cứ đồng ý đi, nếu không sau khi vào thành phố lão Ngô cũng không an tâm được đâu.”
Cố Minh Đông chỉ đành đồng ý.
Lúc này Ngô Nguy mới nhẹ nhàng thở ra, nhưng giờ lại có một phiền não khác: “Nếu nhà cũ đã không còn nữa thì về sau ông cụ Trịnh sẽ ở chỗ nào đây?”
“Nếu không thì ở nhờ bên sở thanh niên trí thức đi, dù sao thanh niên trí thức ở đội sản xuất chúng ta cũng đã rời đi gần hết rồi, nhà ở đều để trống.” Cố Kiến Quốc không thích thanh niên trí thức, bọn họ đi rồi ông ấy càng hả dạ.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây