Ngô Mộng Đình cảm thấy uất ức không thôi: “Làm sao lại giống cho được, mấy vị trí tốt đã bị người ta lấy mất từ lâu rồi, em đến đó làm cũng chỉ có thể làm những công việc chân tay. Còn nếu em thi đậu đại học sau đó ra ngoài làm thì ít nhất em cũng được làm trong văn phòng.”
Người đàn ông bất đắc dĩ nói: “Nhưng em cũng không thi đậu mà.”
Ngô Mộng Đình mím môi, hơi ám chỉ nói: “Em phải làm việc nhà cả ngày còn phải chăm sóc cho gia đình anh nữa, bận trong bận ngoài bận cả những lúc nghỉ ngơi, em cũng chỉ có thể đọc một chút sách vào buổi tối nên mới không thi đậu nổi.”
Nói xong cô ta khóc hu hu, cô ta biết chồng thích nhất điều gì, vừa khóc vừa nói: “Em cũng đâu phải vẻ vang cho chính em đâu, em cũng là vì cái nhà này mà.”
Quả nhiên người đàn ông nhìn xong thì có chút mềm lòng.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây