Trong lòng anh ta tự có tính toán của mình, lại nghĩ tới tương lai của Cố Phương và Vi, trong lòng Cố Vệ dao động, nhưng rất nhanh vẫn là lắc đầu: “Tôi có bị điên đâu, có tiền không nuôi cốt nhục của bản thân mình, ngược lại đi nuôi con của người khác.”
“Không thể nói như vậy được, bồng về rồi thì đã là con trai của nhà chúng ta rồi, mang họ của anh.” Vương Phượng phản bác lại.
Cố Vệ Gia lắc đầu nói: “Có sức lực này chi bằng tôi nên qua lại nhiều với cháu trai, đây dù sao cũng là người thân.”
Vương Phượng bĩu môi, thầm nghĩ đó mà coi là tình thân gì, bất luận là nhà thằng cả hay là nhà của Cố Minh Đông, những đứa trẻ đó đều nhìn chị ta với ánh mắt chán ghét, không hề có chút tôn trọng nào.
Ngược lại chị ta không nghĩ là tại sao mọi người không tôn trọng chị ta, mà chỉ có một suy nghĩ là con trai vẫn phải do tự mình sinh mới tốt.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây