Ngư A Khấu nghĩ đến cảnh phải tốn bao nhiêu lời lẽ với mọi người khi đến đưa đồ, cô rụt rè co người lại.
“Chân con bị thương, mọi người trong làng đều biết, con không đi đâu, bà và anh Hồ đi là được.”
Bà nội biết cháu gái sợ nhất những việc như vậy, liền trừng mắt nhìn cô: “Con trốn tránh được ngày một thì trốn tránh được ngày mười lăm sao, sau này chuyện thế này còn nhiều lắm.”
Ngư A Khấu mếu máo, cô thật sự không hiểu, dù sao cuối cùng cũng phải nhận, tại sao còn phải tốn nhiều lời lẽ thoái thác như vậy? Nếu như cảm thấy áy náy, sau đó đáp lễ lại không phải là được rồi sao?
Bà nội bưng hũ mỡ vào bếp, dùng hòn đá lớn đè lên nắp hũ, đề phòng chuột cắn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây