Cô thò tay vào đáy giỏ, lấy ra một túi giấy dầu nặng hơn ba cân, bên trong là đường phèn trắng tinh.
“Bà ơi, cháu bán cho bà cả đường phèn này nữa nhé. Nhưng mà cháu không lấy tiền đâu, bà đổi cho cháu thứ gì đó có giá trị tương đương là được ạ.”
Thực ra Ngư A Khấu không định bán túi đường phèn này, cô định mang ra chợ đen đổi lấy đồ khác, sau đó lại dùng đồ đó để đổi lấy một cái nồi sắt.
Đường phèn còn hiếm hơn cả táo đỏ, từ nhỏ đến lớn cô chưa từng được thấy.
Ở cửa hàng mậu dịch chỉ bán đường đỏ và đường mía, mà lại không tinh khiết, vị ngọt lúc nào cũng lẫn vị đắng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây